"Cuộc Hành Trình Kỳ Diệu Của Cặp Đôi Suýt Ly Hôn Sau 'Cơn Say Nắng' Của Vợ Với Đồng Nghiệp"
Vào năm 2003, khi tôi 28 tuổi và ở New York để làm việc, tôi lần đầu gặp Andreas, một đồng nghiệp 33 tuổi người Hy Lạp. Anh có vẻ ngoài điển trai với gương mặt trẻ trung nhưng lại mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành. Cuộc gặp gỡ đầu tiên khiến tôi hồi hộp, nhưng 90 phút ngồi bên nhau trong xe hơi thật thoải mái. Andreas rất lịch thiệp và tử tế. Trong suốt chuyến công tác, anh luôn đón tôi từ khách sạn đến văn phòng và đưa tôi về sau những buổi họp, chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện thú vị.
Andreas khiến tôi cảm thấy thoải mái và thấu hiểu khi tôi chia sẻ về rắc rối với chồng, David. Anh cười khi tôi kể về con trai Lucas và cho biết vợ anh, cũng là người Hy Lạp, sẽ tới New York cùng anh vào năm sau. Các đồng nghiệp trêu chọc rằng tôi là người duy nhất trong mắt Andreas, khiến tôi lo lắng về tình cảm mình dành cho anh. Sau những lời trêu, tôi chỉ đồng ý ăn trưa với anh và từ chối các buổi tối hay cà phê vì quá nhiều cám dỗ. Trong 10 ngày ở New York, Andreas đề nghị làm hướng dẫn viên cho tôi cuối tuần. Mọi thứ trở nên phức tạp khi anh cho tôi nắm tay khi đi bộ, và cuối ngày, chúng tôi đã nắm tay nhau rất lâu. Tôi đã gặp chồng từ năm 18 tuổi và chưa bao giờ có ý định phiêu lưu tình ái.
Ngày hôm đó, tôi cười khúc khích với Andreas, cảm nhận sự vui vẻ và lãng mạn như những cặp đôi trẻ tán tỉnh. Tôi cảm thấy mình như nữ chính trong "Sex and the City", chỉ khác là giữa tôi và Andreas chưa có gì xảy ra. Andreas khiến tôi cảm thấy mình thật đẹp, và anh hỏi những người phục vụ xem có ai xinh hơn tôi không. Tôi tự nhủ rằng đó chỉ là sự lịch thiệp của anh. Cuối ngày, tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lạ lùng trong đầu, tự nhắc mình rằng có lẽ tôi chỉ cảm động vì chồng đã lơ là. Tôi quyết định giấu kín những cảm xúc này. Chúng tôi đã dành vài ngày để mua sắm và tham quan, và Andreas hoàn toàn khác với David, người không bao giờ chịu đi mua sắm cùng tôi. Trong năm, tôi đã quay lại New York ba lần nữa, mỗi chuyến kéo dài khoảng hai tuần.
Mỗi lần đi công tác, tôi cảm nhận rằng mình đang mong chờ điều gì đó. Andreas luôn đồng hành, cùng tôi ăn uống và dạo chơi. Chúng tôi khám phá các bãi biển vào buổi tối và những địa điểm đẹp ở New York, nhận ra tình cảm giữa chúng tôi vượt xa tình bạn hay đồng nghiệp, nhưng chưa bao giờ vượt qua giới hạn. Chúng tôi thường nằm dài trên cỏ, trò chuyện và cảm thấy như đã tìm thấy tri kỷ.
Khi trở về Singapore, chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua điện thoại và tin nhắn. Vì cả hai đã có gia đình, chúng tôi tôn trọng giới hạn và không trao đổi ảnh nhạy cảm hay bàn về ly hôn. Chuyến đi cuối cùng của tôi tới New York là vào năm 2004, khi Andreas dẫn tôi đến Boston thăm trường cũ của anh.
Khi đi dạo trên sân trường, anh hôn tôi một nụ hôn mà tôi sẽ không bao giờ quên. Về nhà, tôi vui vẻ trò chuyện điện thoại với Andreas trong phòng tắm mà không biết David đã về và nghe hết. Dù bị chồng phát hiện, tôi không sợ hãi, chỉ lo David sẽ đưa Lucas đi xa. Khi anh về, chúng tôi cãi nhau và khóc cả đêm. David không chấp nhận được việc tôi đã chia sẻ những khoảnh khắc với người đàn ông khác, dù tôi chỉ hôn một lần.
David muốn ly dị. Tôi cảm thấy sợ hãi, từ việc cầu xin sự tha thứ đến đổ lỗi cho chồng vì mải mê công việc và thiếu lãng mạn. Anh cũng cảm thấy cô đơn vì chúng tôi không còn gần gũi, và tôi cũng quá chú tâm vào công việc. Hai tuần sau đó, chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau.





Source: https://afamily.vn/trai-long-thuc-cua-nguoi-phu-nu-tung-suyt-danh-mat-hanh-phuc-dich-thuc-vi-con-say-nang-20171018155048664.chn